Chương 3251: TRƯỚC THỀM ĐẠI CHIẾN

Truyện Con đường bá chủ Chương 3251: TRƯỚC THỀM ĐẠI CHIẾN tại conduongbachu.blog. Nếu muốn tìm chương khác vui lòng nhấp vào ô tìm kiếm

Phá Đạo Hội. . .

Vân Tiêu từ bên trong lặng lẽ bước ra, nhìn thấy Bích Tiêu ôm Cam Đại Miêu, bên cạnh còn có Tiểu Thiên Ý và Lạc Kỳ Nam.

Nàng nhịn không được mỉm cười, hỏi: “Không cổ vũ cho hắn sao?”

“Hắn đã có nhị tỷ ở bên rồi, muội không thể để đại tỷ cô đơn được.” Bích Tiêu nhẹ nhàng đáp.

“Dù ở bất cứ tình huống nào, Tiểu Cam vẫn luôn đứng về tỷ tỷ nha, a miêu.” Cam Đại Miêu nịnh nọt nhảy vào lòng Vân Tiêu, dụi dụi đầu nói:

“Hay là chúng ta ký khế ước chủ tớ, lúc đó Tiểu Cam đã trở thành chiến sủng của tỷ tỷ, hai ta liên thủ đánh hết bọn họ.”

“Ngốc, ta muốn một trận công bằng, mà hắn cũng muốn như thế.” Vân Tiêu vuốt ve đầu nó:

“Bằng không, hậu cung của hắn không thiếu trợ thủ có thể làm theo ý tưởng của ngươi.”

“Hì hì, sắp tới phải gọi bà già này là dì rồi, thật không quen.” Tiểu Thiên Ý chống nạnh chu môi cười tinh nghịch.

Lạc Kỳ Nam nghe vậy cũng cười, rõ ràng Vân Tiêu tư dung tuyệt thế, nhưng vì năm đó cưỡng ép mang hai nàng rời đi, Tiểu Thiên Ý khi đó luôn oán giận gọi nàng là bà già.

Chỉ là “bà già” này lại khiến phụ thân của các nàng si mê đến như vậy. . .

“Xú nha đầu.” Vân Tiêu lườm nàng:

“Chuyện như thế mà hắn cũng nói với ngươi sao?”

“Là dì Đế Lạc kể cho ta, nói rằng phụ thân đã hướng người cầu hôn, nếu người bại phải gả cho hắn.” Tiểu Thiên Ý khẩu thị tâm phi nói:

“Ta không muốn có thêm đối thủ cạnh tranh sủng ái với mẫu thân mình, nên đến đây cổ vũ cho người giành chiến thắng.”

“Sư tôn cố lên, chúng ta muốn thấy một trận thật đặc sắc.” Lạc Kỳ Nam nắm tay Vân Tiêu ôn tồn.

Nàng trưởng thành hơn muội muội, thành thật hơn muội muội.

Không thể phủ nhận rằng quảng thời gian được Vân Tiêu chỉ đường dẫn lối, nội tâm các nàng đều đã xem nữ tử hoàn mỹ này là sư phụ thật sự của mình.

Bên cạnh phụ thân đã có mẫu thân và các dì ủng hộ, vì lo lắng Vân Tiêu cô đơn nên tỷ muội hai người cố ý quay về nơi này, vừa vặn nhìn thấy Bích Tiêu và Cam Đại Miêu.

Vân Tiêu đương nhiên hiểu được tâm ý của các nàng, nói không cảm động chính là giả, nhưng vẫn có chút áy náy:

“Với thiên phú của các ngươi, lẽ ra đủ tư cách tham gia trận chiến này. . . nhưng vì những trưởng bối chúng ta, chỉ có thể đứng ngoài.”

“Đủ tư cách tham gia nhưng không đủ khả năng chiến thắng.” Tiểu Thiên Ý phụng phịu:

“Baba của ta rất cường, sẽ đánh cái mông của ta.”

Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn lên thiên không, thanh âm điềm tĩnh không một chút gợn sóng:

“Đi thôi. . .”

Trận này dù thành dù bại, nàng vẫn mãn nguyện theo cách riêng của mình.

. . .

Độ Đạo Môn.

Hương Trà nâng lên ngọc thủ, Đạo Thụ khổng lồ sừng sững cấp tốc thu nhỏ lại, cuối cùng rơi vào lòng bàn tay của nàng.

Mà giờ đây, ở trước mặt toàn thể Độ Đạo Môn không còn là vị sư tỷ lười biếng, chỉ biết ngáy ngủ, tắm nắm như thường ngày. . . thay vào đó là một thân ảnh nửa yêu mị quyến rũ, nửa thánh khiết vô song, xứng đáng là hiện thân của kỳ vật thiên địa như Uẩn Linh Đạo Trà.

Mặc dù không phải nhìn thấy lần đầu, Không Mộc Đạo Nhân vẫn có cảm giác như còn đang nằm mơ.

Khó thể tưởng tượng thân ảnh phong hoa tuyệt đại này chính là đồ đệ không nên thân của mình.

“Dùng diện mạo thật tham gia trận chiến quan trọng là điều nên.” Cầm Di gật đầu nói:

“Trận này có thể nói là nội chiến tông môn, ta sẽ không cổ vũ cho người nào.”

“Haha, ta cũng giống như thế.” Bùi Nhật Linh tiêu sái cười:

“Ta muốn được thưởng thức trận chiến đặc sắc này, ngày sau kể lại cho hậu bối sẽ là một giai thoại truyền kỳ.”

“Ngươi đó, một lòng cầu đạo. . . giờ đã là đại năng rồi cũng nên tìm nửa kia của mình.” Hương Trà trừng mắt nhìn hắn:

“Nhìn tên em rể kia mà học hỏi.”

“Khụ, nếu ta giống hắn. . . ta chắc chắn không được như hôm nay.” Bùi Nhật Linh lúng túng, có lẽ ngày hắn tìm thấy nữ tử thuộc về mình sẽ đến. . . nhưng nàng không thuộc về thế giới này.

Hỗn độn bao la, Siêu Thần mới là điều mà hắn truy cầu.

Dù sao thì 2999 đại thế giới mênh mông, hắn tin sẽ có nơi thuộc về hắn, sẽ có người thuộc về hắn.

“Sư tỷ cố lên, tất cả chúng ta đều ủng hộ ngươi.” Ánh mắt toàn bộ đệ tử Độ Đạo Môn hiện lên hình trái tim, dù là nam hay nữ cũng không ngoại lệ.

Lần đầu nhìn thấy diện mạo của Hương Trà, bọn hắn đã mê muội cả rồi.

“Nếu để sư đệ nghe được, các ngươi tiêu đời.” Hương Trà nhoẻn miệng cười:

“Mỗi lần hắn trở về đều tặng lễ vật quý giá, các ngươi lại dám không ủng hộ hắn.”

“Lạc Nam sư huynh quá gia súc, toàn bộ mỹ nhân tông môn chúng ta đều rơi vào ma trảo của hắn.” Một nam đệ tử có vẻ căm giận bất bình:

“Chúng ta không muốn Hương Trà sư tỷ cũng luân hãm.”

“Vậy hãy chờ xem.”

Hương Trà cong môi, như trích tiên đạp không mà đi.

. . .

Tổ Long Tộc – Ngự Long Sơn Trang.

“Ây da, năm đó bộ xương già của lão phu không đủ khả năng tham gia trận chiến, lần này được nhìn thấy hậu bối của mình đại diện hai thế lực, cũng đủ để tự hào.”

Long Tổ vuốt râu, vỗ vỗ bả vai Hoài Khánh và Tổ Long Chi Nữ – Long Kiều Nhi ở bên cạnh.

“Thực lực của Lạc Minh Chủ, Phá Đạo Hội Trưởng đều thâm bất khả trắc, Lâm Tích quỷ dị khó lường, Hương Trà không nhận phản phệ, lại thêm nguy hiểm từ Yểm Ma Điện Chủ luôn rình rập.” Ngự Long Tổ Mẫu liếc xéo mắt nhìn trượng phu:

“Dù cho lão trở lại thời niên thiếu, lão gánh nổi sao?”

Long Tổ mặt già đỏ ửng, không thể không thừa nhận nhân tuyển lần này đều rất mạnh, Vạn Yêu Chi Chủ hồi sinh cũng chỉ có thể bại, ấy là chưa kể năm đó lão không phải đối thủ của Vạn Yêu Chi Chủ.

“Nguyên Giới sản sinh nhiều nhân vật kinh diễm như thế là chuyện rất đáng mừng.” Tổ Long Chi Hậu ung dung nói:

“Bất kể là ai cũng đều xứng đáng, nhưng có một việc bổn hậu muốn các ngươi phải hứa.”

“Vâng, không biết là chuyện gì?” Hoài Khánh cùng mấy vị Long Nữ cung kính hỏi.

“Các ngươi đều là nữ đại năng rồi, nhưng lại đều là nữ tử, chẳng lẽ định cô độc như vậy mãi sao? Long Tộc nhu cầu ở phương diện kia rất cao, bổn hậu biết các ngươi nhẫn nhịn cũng không dễ chịu.” Tổ Long Chi Hậu ý vị thâm trường nói.

Lời vừa ra, gò má Hoài Khánh, Long Kiều Nhi chúng nữ đỏ như đào chín.

“Dựa theo tập tục của hai nhà chúng ta, các đời thiên kiêu Tổ Long Tộc và Ngự Long Sơn Trang thường kết giao, ý hợp tâm đầu, trở thành thân thuộc.” Ngự Long Tổ Mẫu cảm thán nói:

“Chẳng biết vì sao đến thế hệ này lại âm thịnh dương suy, tìm khắp hai thế lực không ra nổi một nam tử ưu tú, cũng khó cho Khánh Nhi, Kiều Nhi các nàng.”

“Các vị trưởng bối đừng lo cho chúng ta, tỷ muội chúng ta sống với nhau rất tốt.” Hoài Khánh vội vàng phân bua.

“Nhưng người làm trưởng bối như chúng ta không yên tâm, nếu các ngươi không lập gia đình, mà Kỳ Nam và Thiên Ý cũng có ý định như vậy, truyền thừa qua thế hệ của hai thế lực chẳng lẽ đoạn tuyệt ở đây?” Tổ Long Chi Hậu nhếch miệng:

“Ta thấy các ngươi tâm cao khí ngạo, nam nhân kém hơn mình chắc chắn không lọt vào mắt, vậy chọn kẻ mạnh hơn thì sao?”

“Đúng thế, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Ngự Long Tổ Mẫu ra vẻ thần bí.

“Hừ, sao không nói thẳng là tên họ Lạc kia?” Hoài Khánh bực bội:

“Để xem hắn có thắng được không rồi tính!”

Nói xong cũng mặc kệ ánh mắt trêu chọc của các vị trưởng bối, toàn bộ Long Nữ nhập vào cơ thể Hoài Khánh, đằng long mà đi.

“Hahaha.” Long Tổ vuốt cằm cười dài:

“Để xem kết quả rồi tính chứ không trực tiếp phản đối, có hy vọng.”

. . .

Trụ Việt Tông.

Lâm Tích cung kính cúi đầu trước hai vị Trụ Việt Tổ, nhẹ giọng nói:

“Sư tôn, sư mẫu. . . trận chiến này đệ tử đại diện cho Trụ Việt Tông chúng ta.”

“Tích Nhi, hai chúng ta, toàn bộ Trụ Việt Tông đều tự hào về ngươi.” Trụ Việt Tổ ôn hoà cười:

“Nhưng Tiểu Nam hắn cũng là hậu bối xuất thân từ Nhất Thế Vũ Trụ, là một phần tử của Trụ Việt Tông, hắn cũng như ngươi, đều đại diện cho Trụ Việt Tông.”

“Đây quả thật là nội chiến, mỗi người các ngươi đều xứng đáng với một Thế Giới Bản Nguyên của riêng mình.” Trụ Việt Tổ Mẫu thở dài:

“Ta chỉ có một yêu cầu đối với ngươi.”

“Xin sư mẫu nói!” Lâm Tích đợi mệnh.

Nàng từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, được số mệnh chỉ định, một đường chém giết leo lên, đắc tội vô số kẻ thù, nhìn đâu cũng thấy đại địch.

Chỉ khi được Trụ Việt Tổ thu làm đệ tử, được sư phụ và sư mẫu chiếu cố như nữ nhi trong nhà, nàng mới cảm giác được hương vị tình thân, tính cách cũng dần dần thay đổi, biết suy nghĩ cho đại cục hơn thay vì những hành vi bộc phát vì một chút lợi ích nhỏ như ngày trước.

Lâm Tích chưa từng làm trái lời dạy của hai vị trưởng bối mà nàng kính trọng.

“Sau trận chiến này, dù kết quả cuối cùng là ai giành thắng lợi, những người còn lại cũng sẽ rời khỏi Nguyên Giới, tìm kiếm phương hướng khác để tiến vào Siêu Thần, đúng chứ?” Trụ Việt Mẫu Tôn dịu dàng hỏi.

“Vâng.” Lâm Tích không do dự gật đầu.

Thật ra nàng đã bại ngay từ đầu, bởi vì nàng đã thua cược với Hương Trà, chỉ có thể trở thành trợ thủ của Hương Trà mà thôi.

Thế nên bên trong trận chiến, nếu nàng thắng thì xem như Hương Trà thắng, cũng không liên quan gì đến nàng.

Ngay từ đầu nàng đã có dự định khi trận chiến kết thúc sẽ rời khỏi Nguyên Giới, tìm Thế Giới Bản Nguyên thuộc về mình.

Trụ Việt Mẫu Tôn nói tiếp: “Ngoài kia hung hiểm quá nhiều, ta và sư phụ không an tâm để ngươi một mình rời đi, yêu cầu của chúng ta chính là ngươi phải hợp tác với Lạc Nam, đi cùng với hắn.”

“Bởi vì dù Lạc Nam thắng, hắn cũng sẽ đi để tìm cơ hội cho những người xung quanh hắn. . .”

“Đúng vậy.” Trụ Việt Tổ tán thành:

“Dù sao đều là người một nhà, có các ngươi chiếu cố lẫn nhau giữa hỗn độn vô tận ngoài kia, người làm trưởng bối như chúng ta mới có thể an lòng.”

Lâm Tích mím môi, nàng không ngờ yêu cầu của sư phụ và sư mẫu lại là như thế.

Tuy rằng hai vị trưởng bối thật tâm muốn tốt cho nàng, nhưng Lạc Nam đi cùng với các nữ nhân của hắn, nàng lẫn vào trong đó khó tránh khỏi mất tự nhiên.

“Thế nào? Nếu ngươi không đồng ý, chúng ta sẽ không để ngươi rời Nguyên Giới.” Trụ Việt Mẫu Tôn nghiêm túc.

Biết không thể thay đổi, Lâm Tích đành ngoan ngoãn chắp tay:

“Vâng, đồ nhi nguyện nghe theo phân phó.”

Không gian di động, thân ảnh của nàng chậm rãi tan biến.

“Tốt rồi. . .” Hai vị trưởng bối rốt cuộc an tâm.

Nếu Lạc Nam thắng, hắn chắc chắn sẽ là Siêu Thần, Lâm Tích được hắn chiếu cố, vừa an toàn, vừa có tỷ lệ tìm được cơ duyên mà đột phá.

Đều là hậu bối của mình, Trụ Việt Tổ và Trụ Việt Tổ Mẫu chỉ muốn tất cả đều bình an.

Vùng càn khôn vĩ đại ngoài kia nên để người trẻ tuổi chinh phục và khám phá.

Bọn họ chỉ muốn làm hậu phương vững vàng ủng hộ phía sau.

. . .

Giữa trung tâm Nguyên Giới, cũng là Bá Chủ Lãnh Địa.

Bá Chủ Chi Thành của Lạc Nam rốt cuộc nghênh đón các vị nữ cường nhân.

Vân Tiêu, Lâm Tích, Hoài Khánh, Yểm Ma Điện Chủ và Hương Trà.

Một nam và năm nữ nhìn lấy nhau, ánh mắt đã có chiến ý lấp loé.

“Trận chiến này, bên ngoài chứ?” Hắn nhún vai hỏi.

Mặc dù Nguyên Giới đã có Tinh Môn gia trì trở nên cứng cáp, nhưng tổn thất dù ít hay nhiều cũng là điều không thể tránh khỏi.

Vậy chi bằng đại chiến với nhau giữa hỗn độn, sẽ không tổn thất đến bất cứ ai.

“Quyết định như thế.” Năm nữ tử tán thành, không có ý kiến.

Không gian mở ra một cánh cửa, sáu người cùng lúc bước vào.

Một lần nữa hiện thân đã ở giữa hỗn độn bao la ngay cạnh Nguyên Giới.

“Có thể bắt đầu chứ?” Hoài Khánh triệu hoán Mãnh Long Kiếm trong tay.

“Chậm!” Một thanh âm trong trẻo vang lên.

Nguyên Giới Chi Linh được Tinh Môn bao quanh hiện thân, mở miệng nói:

“Đây là trận chiến quyết định chủ nhân thế giới, vì thế toàn thể sinh linh của thế giới phải được chứng kiến diễn biến, có như thế mới tâm phục khẩu phục khi chủ nhân thế giới xuất hiện.”

“Chứng kiến? Chứng kiến được sao?” Yểm Ma Điện Chủ thắc mắc hỏi:

“Một khi chúng ta phát động, đừng nói là tu sĩ cấp thấp, ngay cả Thần Đạo bình thường cũng không thể theo kịp.”

Không phải nàng nói quá, mà thực tế đúng là như vậy.

Nếu không thể theo kịp tốc độ trận chiến, vậy làm sao quan sát? Thậm chí tu vi thấp cưỡng ép nhìn đại năng đại chiến, tâm cảnh sụp đổ, phản phệ nặng nề. . . ai sẽ chịu trách nhiệm?

“Yên tâm, việc này đương nhiên ta đã có cân nhắc.” Nguyên Giới Chi Linh ung dung đáp.

Sau đó chỉ thấy Tinh Môn biến thành một màn ảnh chiếu rọi khổng lồ, đem phong cảnh trăm vạn dặm hỗn độn đều thu vào.

Sau đó liên kết với đất trời của Nguyên Giới, từng hình chiếu trực tiếp lập tức hiện ra tên bầu trời.

Trong lúc nhất thời, tất cả sinh linh Nguyên Giới đều có thể tận mắt quan sát thông qua phản chiếu.

Thanh âm uy nghiêm trong trẻo của Nguyên Giới Chi Linh vang vọng khắp nơi:

“Đây là Đoạt Nguyên Chi Chiến, trận chiến quan trọng nhất trong lịch sử Nguyên Giới, chỉ cần là sinh linh của Nguyên Giới đều đủ tư cách quan sát cuộc chiến này.”

“Hơn nữa để đảm bảo công bằng, hình chiếu khi được truyền qua sẽ được điều chỉnh thích ứng với đẳng cấp của từng cá thể, để tất cả sinh linh đều có thể quan sát từ đầu đến cuối.”

Thông báo vừa ra, toàn giới đều chấn động.

Quả thật trước đó đối với nhiều người, bọn hắn thậm chí không đủ tư cách để biết thế nào là Đoạt Nguyên Chi Chiến, càng đừng nói là quan sát trận chiến.

Nhất là đối với các tu sĩ xuất thân Ngũ Châu Tứ Vực, phần lớn ngay cả Đạo Cảnh cũng chưa tiến vào, làm sao dám mơ đến quan sát Thần Đạo Chiến?

Vậy mà giờ đây trước sự ủng hộ của Giới Linh, bọn hắn được nhìn thấy những đại năng mạnh nhất Nguyên Giới giao tranh, định đoạt ra chủ nhân thế giới.

Cơ hội như thế này, cả đời chỉ có một lần.

Tuyệt đối không thể bỏ lỡ. . .

. . .

Xem truyện con đường bá chủ cập nhật đầy đủ nhất tại conduongbachu.blog

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận