Truyện Con đường bá chủ Chương 3243: TẤT CẢ NHỮNG GÌ CÓ THỂ tại conduongbachu.blog. Nếu muốn tìm chương khác vui lòng nhấp vào ô tìm kiếm
Bích Tiêu thở ra một hơi, xem ra trận chiến đó là điều khó thể tránh khỏi, nàng nhu hoà nói:
“Nếu đã như vậy, ta chỉ mong sau khi kết thúc. . . ngươi và đại tỷ đều bình an.”
“Đương nhiên là bình an, ta còn muốn mía ngọt đánh cả cụm, sao có thể xảy ra vấn đề gì được?” Lạc Nam cười hắc hắc.
“Ngươi đứng đắn cho ta, với địa vị hiện tại của ngươi, mỗi cử chỉ, hành động đều sẽ là gương mẫu của vô số sinh linh ở thế giới này.” Bích Tiêu hừ một tiếng cảnh cáo.
“Vậy thì thôi, ta không thèm làm Minh Chủ nữa.” Lạc Nam bất mãn nói.
“Tại sao?” Bích Tiêu khó hiểu.
“Ta cố gắng tu luyện đến ngày hôm nay chỉ vì bốn chữ “tuỳ tâm sở dục”, nếu như thực lực càng mạnh, địa vị càng cao nhưng ngay cả cách hành sự cũng phải gò bó, vậy tu luyện còn có ý nghĩa gì?” Lạc Nam mỉm cười:
“Huống hồ ta cũng chỉ đùa giỡn với nữ nhân của mình.”
“Ai là nữ nhân của ngươi?” Bích Tiêu đỏ mặt.
“Mặc kệ, chuyện đã hứa với nàng ta đã hoàn thành, còn chuyện nàng hứa với ta không thể nuốt lời.” Lạc Nam bá đạo nói:
“Sau khi Nguyên Giới thống nhất, nàng phải gả cho ta.”
Bích Tiêu mím môi, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý cho ngày này, nhưng khi nó đến vẫn nhịn không được mà cảm thấy khẩn trương.
“Với thực lực của hắn, mình muốn trốn cũng trốn không thoát.” Nàng tự lừa mình dối người thầm nhủ, lí nhí nói:
“Vậy thì đơ. . .”
Chỉ là chưa nói hết câu, cằm đã bị nâng lên, một bờ môi ấm nóng đã phủ kín đôi môi anh đào thanh mát của nàng.
“Ưm. . . tên vô lại.”
Toàn thân nàng mềm nhũn, bị hắn ôm vào trong lòng.
Nội tâm đóng chặt bấy lâu nay đã hé mở, cảm xúc càng ủ càng nồng khiến nàng không muốn chống cự.
Hơn nữa dù chưa từng ăn thịt heo, ở bên cạnh hắn và mấy nữ nhân lâu rồi đâu phải chưa từng thấy heo chạy.
Bích Tiêu buông lỏng, hé môi đôi môi, chiếc lưỡi đinh hương nghênh đón nam nhân xâm nhập.
Lạc Nam tuy kích động nhưng không vội vàng dồn dập, ngược lại dịu dàng nâng niu nàng trong vòng tay.
Nhớ đến năm đó tại Hải Long Cung gặp nhau, hắn là tên tiểu tử vừa bước vào hành trình xông pha Ngũ Châu Tứ Vực, nàng lại là Chí Tôn cao cao tại thượng. . .
Phát sinh đủ mọi chuyện cho đến tận hôm nay, tình cảm của hai người đã như hoa tươi chờ ngày nở rộ.
Nếu không phải vì Bích Tiêu kiên cường vượt xa người khác, có lẽ đã sớm luân hãm từ lâu.
Nụ hôn như kéo dài hàng thế kỷ, Lạc Nam cũng chẳng táy máy tay chân gì, đối với hắn nàng có ý nghĩ đặc biệt.
Mãi đến khi Bích Tiêu cảm giác được sắp ngạt thở, thân thể ngày càng nóng như lửa đốt mới dùng sức đẩy hắn ra, thanh âm có chút run rẩy:
“Vừa lòng chưa?”
“Vĩnh viễn cũng không đủ.” Lạc Nam chép chép miệng.
Lòng nàng như có gì đó ngọt ngào lan toả, xoay người đứng lên như tiên tử không nhiễm bụi trần thả người bay đi, chỉ còn hơi thở hoà cùng làn gió thơm ngát bên tai:
“Ngươi cẩn thận một chút, đại tỷ rất mạnh.”
Lạc Nam vuốt cằm, hắn chưa từng dám lơ là khi phải đối đầu với Vân Tiêu.
Dù là Thần Huyền Huân cũng đánh giá rất cao Vân Tiêu, hắn sao có thể không cẩn thận?
Nhưng Bích Tiêu nhắc nhở hắn một câu như thế đã cho thấy thái độ của nàng.
Nàng đứng về phía hắn, ủng hộ quyết định của hắn.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
. . .
Lạc Nam đẩy ra Yêu Uyển Cung, nhìn thấy cung điện trống rỗng, vuốt cằm nghi hoặc:
“Nàng trốn đi đâu rồi? Chẳng lẽ là về Đạo Yêu Thần Cung?”
Hắn định tìm Yêu Mị Uyển bàn chút chuyện “chính sự”, vậy mà không phát hiện tung tích của nàng.
Nghĩ đến đây liền đến đình viện giữa hồ nơi nàng và tỷ tỷ Yêu Chỉ Hân hay ngồi thưởng trà cũng không thấy đâu.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn loé lên, tầm mắt của Lạc Nam cấp tốc phóng đại.
Rốt cuộc nhìn thấy tại Hoài Hành Chi Địa, Yêu Mị Uyển cùng Yêu Chỉ Hân đang chiến đấu với Cổ Nhật Cơ và Cổ Nguyệt Cơ.
Chẳng biết từ bao giờ hai đôi tỷ muội này trở nên khá thân thiết, thường hay luận bàn, chiến đấu gia tăng kinh nghiệm.
Một bên thì có sở trường ngự thú tác chiến, một bên lại chấp chưởng các Đạo Thuộc Tính.
Bất quá phần thắng thường nghiêng về tỷ muội Cổ Gia, dù sao thì các nàng cũng là hậu duệ của Siêu Thần, thủ đoạn vượt trội hơn so với tỷ muội Yêu Gia.
Không nóng vội, Lạc Nam trực tiếp trèo lên giường trong Yêu Uyển Cung, hoá thành cái bóng chờ đợi, miệng cười đầy xấu xa.
Quả nhiên khi màn đêm buông xuống, Yêu Mị Uyển truyền tống trở về trong cung.
Hắn đang định nhào đến, chợt nhìn thấy y phục trên thân nàng biến mất.
“Chiến đấu cả ngày đầy mồ hôi. . .” Yêu Mị Uyển thả người tiến vào bể nước ấm, thoải mái thở dài.
Lạc Nam chỉ thấy dưới làn nước ấm, thân thể như thuỷ xà quyến rũ vô hạn mờ mờ ảo ảo, trắng nõn hồng hào, đường cong lã lướt, quả thật là kịch độc với mọi nam nhân.
“Cái tên vô lương tâm đó.” Yêu Mị Uyển nói một mình như khuê phòng oán phụ:
“Lần trước chưa chuẩn bị, lần này đã sẵn sàng thì hắn không thèm đến, chắc là bị hồ ly tinh và quỷ nữ kia bắt mất rồi.”
“Oan lắm nha lão bà!”
Lạc Nam đột ngột lao vọt lên.
“A.” Yêu Mị Uyển chưa kịp hét lên, hắn đã nhanh chóng dùng tay che miệng nàng, Bất Hủ Bá Y biến mất ôm nàng áp xuống bể nước nóng.
Yêu Mị Uyển nhận ra tên phu quân khốn kiếp vậy mà tập kích mình, những lời vừa rồi đã bị hắn nghe trộm, nhất thời giận dữ muốn chết, hung hăng cắn tay hắn.
Lạc Nam mặc kệ đau đớn, cười hì hì:
“Phu quân đợi nàng cả ngày, nàng lại vu oan cho ta đi với nữ quỷ rồi cả hồ ly?”
“Mau tránh ra!” Yêu Mị Uyển tức tối truyền âm, nhịp tim lại đập rộn không thể ngừng nghỉ.
“Nàng nhìn ta là ngốc sao? Thê tử cưới về rồi, đã sẵn sàng rồi, ta đâu phải thái giám?” Lạc Nam dùng sức siết chặt lấy ngọc thể không xương của nàng:
“Nàng thật thơm, ôm thật mềm.”
Vừa nói vừa dùng sức cọ sát dưới dòng nước, da thịt liền kề, thái độ chống đối của Yêu Mị Uyển cũng ngày càng yếu ớt.
Thấy chủ nhân mình bị “khi dễ”, Chiến Thú mạnh nhất của Yêu Mị Uyển gầm lên, say lưng nàng hiện ra Hung Thú Đương Hổ.
Đương Hổ này đã được thôn phệ Hỗn Độn Long Châu, có thân thể như đại bằng, hai cái đầu hổ dữ tợn, lông vũ toàn thân lại như vảy rồng kết thành.
“Đồ đầu đất!” Lạc Nam bực bội, trực tiếp vung tay đập lên đầu nó, mười vạn hành tinh vận chuyển.
“Phốc!”
Đương Hổ bị nện cho choáng váng, miệng sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự.
“Đáng ghét, ngươi ức hiếp chủ nhân chưa đủ, rồi giờ ngay cả chiến thú cũng không buông tha?” Yêu Mị Uyển vừa bực mình vừa buồn cười.
“Ai kêu nó không hiểu phong tình, phá hư chuyện tốt của chúng ta?” Lạc Nam hất cằm.
“Hết cách với ngươi.” Yêu Mị Uyển trêu tức:
“Bất quá Đương Hổ của ta là cái, khi nó hoá hình chính là đại mỹ nhân, ngươi không thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
“Mặc kệ, ta trước thương chủ nhân của nó.” Lạc Nam cười haha.
“Đừng có hối hận đấy.” Yêu Mị Uyển liếc xéo đôi mắt đẹp, uyển chuyển nghênh đón.
Động phòng hoa chúc vốn là việc thiên kinh địa nghĩa của phu thê, hai người danh chính ngôn thuận, được cả thế giới chúc phúc, còn chờ gì nữa?
Sau vài động tác của người có kinh nghiệm như hắn, từng tấc từng tấc ngọc ngà của nàng đều bị công phá đến không còn manh giáp.
Vài lần nàng muốn đảo khách thành chủ đều thất bại thảm hại, hết cách rồi. . . nam nhân này quá mạnh mẽ.
“Nhẹ một chút, thiếp ê ẫm. . .” Nàng rên rỉ nỉ non.
“Ngoan nào, nhấc chân cao lên!” Lạc Nam dụ dỗ:
“Chúng ta song tu công pháp.”
. . .
Sáng sớm, Lạc Nam từ trong Yêu Uyển Cung bước ra, Yêu Mị Uyển đã không còn khí lực.
Phụng Liên và Yêu Chỉ Hân tư thái ung dung ngồi ở đình viện giữa hồ, các nàng đẹp như những đoá mẫu đơn thánh khiết, vừa ưu nhã đoan trang, vừa có nét mẫu nghi thiên hạ.
Chứng kiến nam nhân từ trong phòng Yêu Mị Uyển bước ra, ánh mắt của hai nàng hiện lên chút vui mừng lẫn mất mát rồi nhanh chóng khôi phục bình thường.
Bất quá chi tiết này không tránh thoát cảm ứng của Lạc Nam, hắn vẫn biểu lộ như bình thường, nhưng lại cố ý bước đến ngồi xuống, chen vào giữa hai nàng trong ánh mắt quỷ dị của hai nữ.
Các nàng vốn cho rằng hắn sẽ ngồi ở phía đối diện.
Bất quá đều là người đứng đầu thế lực, hai nàng bình thản pha trà, rót vào chén cho hắn.
Nào ngờ hắn lại nâng chén trà bên phải lên uống một ngụm, sau đó cảm thấy chưa đã ghiền, lại nâng thêm chén bên trái lên uống cạn, sảng khoái khen:
“Trà ngon lắm.”
Yêu Chỉ Hân và Phụng Liên lẳng lặng nhìn nam nhân, gò má hiện hồng, chén của ngươi không uống, lại uống chén hai ta vừa uống dở.
“Yêu Nhi sắp xuất quan rồi.” Yêu Chỉ Hân nhẹ nhàng lên tiếng, tìm chủ đề để nói.
“Kệ xú nha đầu đó, ai thèm quan tâm?” Lạc Nam bĩu môi:
“Nói chuyện phu thê chúng ta đi!”
Yêu Chỉ Hân lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó chợt nhoẻn miệng cười như trăm hoa đua nở, cảm giác ấm áp bao phủ nội tâm.
Phụng Liên đang muốn nói gì đó, nào ngờ toàn thân run rẩy không ngừng, cố gắng chống lại điều gì đó, hai tay bỗng nhiên ôm chặt lấy Lạc Nam, môi đỏ còn dâng hiến.
“Tiểu Thất đừng làm rộn!” Lạc Nam buồn cười trừng mắt nhìn.
“A, phu quân ngươi cảm nhận được ta trong cơ thể tỷ tỷ sao?” Phụng Tiểu Thất kinh ngạc hô lên.
Vừa rồi vốn nàng định đoạt quyền khống chế thân thể Phụng Liên, hôn Lạc Nam một ngụm trêu chọc hắn, nào ngờ bị hắn phát hiện.
“Nha đầu ngốc, thực lực của chàng đạt đến cấp độ nào chứ? Sao có thể không phát hiện ra ngươi?” Phụng Liên yêu kiều hừ nói.
Lạc Nam chú ý cách xưng hô của các nàng, âm thầm đắc ý, xem ra là ba tỷ muội Tam Thân Đạo Thể đều đã sẵn sàng trở thành Lạc Phu Nhân.
Hắn thuận thế để Phụng Liên tựa vào lòng mình, tay còn lại cũng choàng ngang vòng eo của Yêu Chỉ Hân, trái ôm phải ấp.
Nhất nam tam nữ ôn tồn trò chuyện, hắn nói về kế hoạch tương lai, mà Phụng Liên và Yêu Chỉ Hân cũng đang tính chuyện bồi dưỡng người thừa kế, sẽ tiếp quản Phụng Nguyên Các và Đạo Yêu Thần Cung thay cho các nàng.
Đạo Yêu Thần Cung tuy rằng còn Thái Thượng Trưởng Lão, nhưng tuổi tác của bà đã quá cao, nên nghỉ ngơi an hưởng tuổi già, chuyện quản lý tông phái giao lại cho hậu bối.
Tương lai các nàng theo cùng phu quân, nên sắp xếp trước từ bây giờ. . .
. . .
Cùng lúc đó tại Độ Đạo Môn, Thanh Trà Sơn.
“Thật sự phải quyết chiến sao?” Không Mộc Đạo Nhân nghiêm nghị nhìn nữ tử lười biếng đang nằm tắm nắng.
Dưới ánh nắng dịu nhẹ giữa đồi trà xanh, Hương Trà nằm trên võng tre đung đưa, tư thái nhàn nhã dễ chịu.
“Thế nào? Không nỡ nhìn đồ đệ cưng họ Lạc kia bị bắt nạt?” Hương Trà nhếch mép hỏi.
“Bắt nạt cái đầu của ngươi, tỷ đệ tương tàn là chuyện nên làm sao?” Không Mộc Đạo Nhân tức giận và nóng ruột.
Mặc dù bản lĩnh của bà không cao, nhưng hai người có danh nghĩa đồ đệ đều là đại năng khủng bố.
Một người là Uẩn Linh Đạo Trà, một người là Phá Đạo Minh Chủ.
Tỷ đệ bọn hắn vì Thế Giới Bản Nguyên mà chiến, Không Mộc Đạo Nhân cũng giống như Đông Hoa và Bích Tiêu, bị kẹp ở giữa, làm sao có thể không lo lắng bất an?
“Sư phụ ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, tên tiểu tử kia là kẻ biết thương hoa tiếc ngọc, dù hắn mạnh hơn ta gấp trăm lần, hắn cũng không dám tàn nhẫn với ta.” Hương Trà tự tin nói.
“Vậy người làm sư tỷ như ngươi định tàn nhẫn với hắn chắc?” Không Mộc Đạo Nhân bất mãn.
“Không hề, tỷ đệ chúng ta chỉ muốn mượn trận này để xem ai lợi hại.” Hương Trà liếm môi đầy khiêu khích:
“Dù sao thì đã quá nhiều năm rồi, chưa có đối thủ nào khiến ta kích thích đến như thế, phải chi hắn là kẻ thù thì càng tốt, đáng tiếc cái tên này rất biết cách mê hoặc người khác.”
“Ngươi điên rồi, tự nhiên muốn hắn là kẻ thù?” Không Mộc Đạo Nhân nhịn không nổi mắng.
“Kẻ thù mới đánh thật giết thật được.” Hương Trà thẳng thắng đáp:
“Nhưng thôi không sao, tin tưởng sẽ là một trận đủ sảng khoái.”
Nói đến đây, nàng ngửa đầu nhìn gốc đại thụ to lớn sừng sững giữa thiên địa nói:
“Trận này ngài phải giúp ta một phần sức!”
“Không giúp!” Đạo Thụ giận dữ truyền âm:
“Lạc Nam là Hộ Thần Trưởng Lão của Độ Đạo Môn, ngươi là đại năng của Độ Đạo Môn, lão phu sẽ không giúp ai.”
“Nhưng ta còn có một thân phận khác.” Hương Trà ra vẻ thần bí, nàng không nguyện ý bỏ qua, nếu có thêm Đạo Thụ tương trợ, chiến lực của nàng chắc chắn tăng mạnh.
“Thân phận gì?” Đạo Thụ không hiểu.
“Ta là sư muội của huynh nha.” Hương Trà cười khúc khích:
“Nhớ năm đó chúng ta được ba vị tổ tiên vun trồng cùng thời điểm, muội từ nhỏ đến lớn trưởng thành dưới sự che chở của huynh, huynh nỡ lòng nào không ra tay giúp muội?”
Không Mộc Đạo Nhân xém chút phun ra, Bùi Nhật Linh, Cầm Di đám người cũng rụt cổ lại.
Đúng vậy, nếu xét theo bối phận thật sự, Hương Trà chính là ngang hàng với Đạo Thụ, dù Đạo Thụ là huynh thì nàng cũng phải là muội.
“Nghĩ hay lắm, Lạc Nam là sư đệ của ngươi, vậy hắn cũng là tiểu đệ của lão phu.” Đạo Thụ không mắc câu:
“Đại sư huynh như ta sao phải giúp nhị sư muội đánh tiểu sư đệ?”
Cầm Di cùng Bùi Nhật Linh lau mồ hôi hột, càng nói bối phận càng hỗn loạn, nhất là khi Lạc Nam còn là con rể của Cầm Di, sắp thành em rể của Bùi Nhật Linh? Còn Hương Trà lại là đồ đệ của Không Mộc Đạo Nhân.
Vậy bọn hắn phải gọi Lạc Nam là gì, phải gọi Không Mộc Đạo Nhân là gì?
Đám người dứt khoát không thèm nghĩ nữa, càng nghĩ càng rối, càng nặng đầu.
Hương Trà thấy Đạo Thụ cứng như thế, đành xuất ra chiêu cuối cùng:
“Thật ra ngài không giúp ta, dù ta bị Lạc Nam đánh bại cũng sẽ không phục, mà hắn cũng sẽ không thoả mãn.”
“Đây là trận chiến không giữ lại át chủ bài, tin rằng hắn cũng muốn nhìn thấy ta xuất chiến ở trạng thái mạnh nhất.”
Đạo Thụ còn muốn nói gì đó, tiếng cười sảng khoái của Lạc Nam truyền đến:
“Sư tỷ nói không sai, hãy cho ta nhìn thấy tất cả những gì có thể!”
. . .
Xem truyện con đường bá chủ cập nhật đầy đủ nhất tại conduongbachu.blog