Chương 3245: TÌNH – TÌNH

Truyện Con đường bá chủ Chương 3245: TÌNH – TÌNH tại conduongbachu.blog. Nếu muốn tìm chương khác vui lòng nhấp vào ô tìm kiếm

“Ngươi nói thế là có ý gì?”

Thi Hồng Nhan nhìn về dòng thác phía trước, thanh âm ngờ vực.

“Ta cảm thấy nam nữ có tình nên đến với nhau bằng sự chân thành, không để chút tạp chất nào khác lẫn bên trong đó.” Lạc Nam nói:

“Cũng giống như ta, hy vọng nàng có hảo cảm đơn thuần với ta, mà không phải vì những lần ta trợ giúp nàng, hay vì nàng cảm thấy bản thân còn đang nợ ta.”

Nàng quay lại nhìn hắn, bước nhẹ một bước chân, cước bộ có vẻ mất tự nhiên, vừa rồi muốn rời đi, nào ngờ hiểu lầm ý tứ của hắn. . . bây giờ không đủ dũng khí bước đến bên lần nữa.

Chợt, Lạc Nam đứng lên tiến về phía nàng, chủ động nắm tay của nàng kéo trở về.

Thi Hồng Nhan để mặc cho hắn dẫn đi, rồi lại ngồi xuống ở phía đối diện.

“Chỉ cần nàng bước về phía ta một bước là đủ rồi.” Lạc Nam nở nụ cười.

Lòng nàng nhẹ rung động, kéo lấy sợi tóc bị gió cuốn vào cánh môi, cất giọng ưu tư:

“Ta đã thấy những nữ nhân bên cạnh ngươi xuất chúng như thế nào, tại sao ngươi vẫn lãng phí thời gian ở chỗ của ta?”

Lạc Nam nhìn nàng, nói thật suy nghĩ trong lòng:

“Giữa ta và nàng trước đó ít tiếp xúc, quả thật không có khoảnh khắc đồng sinh cộng tử, cũng không đến mức tình thâm ý chủng, ta đối với nàng vẫn chỉ ở mức độ có hảo cảm mà thôi.”

Thi Hồng Nhan siết chặt nắm tay, quả nhiên là đúng như nàng suy nghĩ.

“Nhưng mà. . .” Lạc Nam nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:

“Ta từng trải qua những thời khắc tưởng chừng không thể vãn hồi, vào những lúc như vậy, ta chợt nhận ra có những đoạn tình cảm mình đã bỏ lỡ, có những bóng hồng lẽ ra phải xứng đáng nhận được nhiều hơn, ta chỉ ước mình có thể quay ngược thời gian để bù đắp tất cả.”

“Ta trân trọng tất cả các mối quan hệ xung quanh mình, đó là lý do hôm nay ta hẹn nàng ở đây. . .”

Lạc Nam không phải tên ngốc, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của Thi Hồng Nhan khi nhìn về phía mình, cảm nhận được tình ý của nàng.

Không phải hắn ảo tưởng, bởi vì nàng thuộc kiểu nữ nhân nội tâm, dù rằng yêu một kẻ đến chết đi sống lại, nàng cũng sẽ vĩnh viễn chôn ở trong lòng nếu người kia không có tín hiệu đáp lại.

Thế nên hắn mới chủ động.

“Chỉ là hảo cảm. . .” Thi Hồng Nhan mỉm cười, nụ cười hơi đắng chát trên khuôn mặt tuyệt mỹ khiến người ta thấy mà đau lòng.

Từ cổ chí kim, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng mỹ nhân không thích anh hùng sao?

Thi Hồng Nhan không phải kiểu người tu luyện Vong Tình hay có ý định độc lai độc vãng cả đời, ngược lại khi còn là thiếu nữ, nàng cũng có hai mộng tưởng, một là trở thành nữ Thần Đạo, hai là tìm được như ý lang quân.

Một kẻ đỉnh thiên lập địa, đối xử với người thân dịu dàng ấm áp, đối xử với kẻ địch quyết đoán lạnh lùng.

Cho đến khi nam nhân này xuất hiện bên cạnh Hoạ Thuỷ, nàng thật sự hiếu kỳ và tò mò.

Hoạ Thuỷ rõ ràng còn tâm cao khí ngạo hơn cả nàng, rốt cuộc là người như thế nào khiến Hoạ Thuỷ phải động lòng như thế?

Càng tìm hiểu, càng tiếp xúc. . . nàng lại càng lún sâu.

Hắn thật sự có mọi thứ, thậm chí vượt mức tình nhân trong mộng.

Nếu không có tình, với tính cách thanh lãnh, hướng nội của nàng, làm sao sẽ nguyện ý cùng Hoạ Thuỷ đến thế lực của hắn, vào Lạc Gia của hắn, tiếp xúc với các phu nhân của hắn?

Tuy nhiên dù thích, nàng vẫn tập trung vào đại đạo chưa từng lơ là, cũng áp chế mọi cảm xúc không nên có.

Hiện tại nàng đã là Thần Đạo Hậu Kỳ, việc đột phá đại năng chỉ còn là vấn đề thời gian.

Chuyện thứ nhất đã hoàn thành rồi, vậy chỉ còn chuyện thứ hai. . .

Hít sâu một hơi, Thi Hồng Nhan trực tiếp hỏi:

“Nếu ta cố gắng, tương lai chàng sẽ yêu ta sao?”

Thần Đạo Cảnh tuỳ tâm sở dục, nàng sẽ không lãng tránh, không thẹn thùng như một tiểu cô nương, càng không mù quáng.

Nếu như cả đời chỉ dừng lại ở mức hảo cảm, vậy chi bằng dừng lại ngay tại hôm nay, chỉ đau một lần duy nhất.

“Không phải là nàng cố gắng, mà là chúng ta cùng nhau.” Lạc Nam nhìn vào ánh mắt đen láy đối diện, thẳng thắng đáp:

“Ta rất ích kỷ nên mới quyết định gặp nàng, thật sự không muốn vào thời điểm nào đó trong tương lai, chợt nhớ về một vị nữ tử tên gọi Hồng Nhan ở nơi xa xôi rồi cảm thấy tiếc nuối. . .”

“Thật sự rất ích kỷ, vậy chàng thà giết lầm còn hơn bỏ sót?” Thi Hồng Nhan trong mắt hiện lên vẻ giận dữ.

“Xem nàng nói kìa.” Lạc Nam bật cười:

“Nhưng đại ý cũng là vậy đấy.”

“Đúng là đồ khốn kiếp.” Nàng đứng lên, rất ít khi mắng người cũng phải thốt ra một câu như vậy.

Lạc Nam lắc đầu, hắn biết mình tham lam, nếu như nàng không thể chấp nhận, hắn cũng đành từ bỏ.

Hắn không muốn lừa dối nàng, tất cả cảm nhận của hắn về nàng đều là thật.

Đã trưởng thành lâu rồi, hắn hiểu mình muốn gì, hắn không dám hứa hẹn suông nhưng cũng không muốn bỏ lỡ người có tình với mình.

Đúng như nàng nói, hắn là tên khốn kiếp.

Bất ngờ bàn tay trắng nõn, thon thả tinh tế của nàng duỗi đến trước mặt của hắn, cất giọng êm tai nhưng có hừng hực hoả diễm cháy bên trong đó:

“Đứng lên đi! Ta cũng không tin mình lại kém như vậy, ta sẽ khiến chàng chuyển từ hảo cảm sang yêu ta cuồng si.”

Không dây dưa, không dài dòng, không uỷ mị, tràn ngập tự tin chính là Thi Hồng Nhan vào thời điểm này.

Nàng muốn nắm bất lấy, nàng tin rằng một chút hảo cảm ban đầu rồi sẽ nở rộ thành mưa xuân.

Lạc Nam bật cười, nắm lấy bàn tay như châu ngọc của nàng:

“Ta rất hy vọng.”

. . .

OÀNH.

Một tiếng nổ lớn kinh động toàn thể đại năng.

Không phải trong phạm vi Nguyên Giới, mà âm thanh đến từ hỗn độn.

Lạc Nam sau khi tiễn Thi Hồng Nhan trở về Tam Đạo Môn cũng bị thanh âm này làm cho kinh dị.

Hắn ngẩng đầu, Bất Hủ Thần Hồn bắn lên thiên không, xuyên thủng bầu trời.

Có thể thấy thân ảnh màu tím của một nữ tử đang đứng giữa hỗn độn bao la.

Chính là Vân Tiêu.

Vụ nổ vừa rồi do nàng tạo ra, mà khí tức trên thân thể nàng lúc này toả ra khiến hỗn độn cũng phải vặn vẹo dữ dội như từng con sóng lớn.

Vân Tiêu chậm rãi mở mắt, toàn bộ uy thế biến mất, nội liễm trở về như một nữ phàm nhân, hoàn toàn không có chút nguy hiểm.

“Hahaha, đại tỷ đây là đang thị uy sao?” Lạc Nam dùng âm ba phát động, cười phá lên trêu tức.

Tiếng cười của hắn truyền vào trong tai Vân Tiêu, gò má của nàng hiện lên một tia xấu hổ:

“Xú tiểu tử.”

Đã hoàn thiện thể chất, nàng chưa kịp thích ứng nên mới tạo ra động tĩnh lớn, quả thật hơi mất tự nhiên.

Trong ánh mắt muốn lồi ra của Lạc Nam, chỉ thấy Vân Tiêu vung tay xé rách hỗn độn, thân ảnh bước vào vết rách.

Vài giây ngắn ngũi, nàng đã hiện ra trước mặt nam nhân, nhếch môi hỏi:

“Trở về từ khi nào?”

“Cái quỷ gì thế?” Lạc Nam như lâm đại địch, vội vàng lùi vài bước chân.

Phải biết rằng Dị Nữ nhờ vào luyện hoá huyết mạch của Hỗn Dị Thủ Lĩnh nên mới có năng lực tạo ra thông đạo liên kết cùng hỗn độn.

Ấy thế mà Vân Tiêu lại cường bạo xé rách, thậm chí khiến hỗn độn rách xuyên vào Nguyên Giới?

Điều này cực kỳ nghịch thiên.

“Biết sợ?” Vân Tiêu bá đạo nói:

“Nên nhớ ai mới là đại tỷ, năm đó có thể một câu nói trấn áp ngươi, bây giờ cũng có thể.”

“Khá lắm!” Lạc Nam nâng lên ngón tay cái.

Hương Trà thì liên thủ với Đạo Thụ, Vân Tiêu càng táo bạo hơn, trực tiếp chơi đòn phủ đầu.

Rồi Lâm Tích, Hoài Khánh, Yểm Ma Điện Chủ đám người cũng không phải quả hồng mềm.

Càng ngày càng thú vị, hắn đã rất muốn phát động Bản Nguyên Chi Chiến.

“Nguyên Giới cũng nên thống nhất.” Vân Tiêu ung dung.

“Vẫn luôn chờ nàng.” Lạc Nam ôn nhu nói.

“Trước tiên dọn dẹp Đạo Quốc!” Nàng nhẹ nhún vai, thân ảnh biến mất.

Lạc Nam đuổi theo phía sau.

Rất nhanh, hai người hiện ra tại không trung.

Nguyên Giới có Tinh Môn bảo vệ, hầu hết đều đã phục hồi rất tốt, chỉ riêng Đạo Quốc vẫn cực kỳ thê thảm.

Khắp nơi đều bị hỗn độn ăn mòn, sinh linh biến mất, hoàn toàn bị hơi thở tử vong, chết chóc bao trùm.

Nơi này có quá nhiều oán khí của dân chúng Đạo Quốc chết thảm không được siêu sinh, đã hình thành một vùng lệ khí dữ tợn, ngay cả Thần Đạo cũng không dám tự ý tiến vào.

“Ngươi vừa trở về đã lo tán gái, không để ý đến chỗ này đúng chứ?” Vân Tiêu hỏi.

“Khụ.” Lạc Nam xấu hổ vuốt vuốt mũi.

Vốn hắn đối với Đạo Quốc chẳng có hảo cảm gì nên cũng lười chú ý, nhưng lại quên mất Nguyên Giới giờ đây đã thuộc về Phá Đạo Liên Minh của mình.

“Còn không mau ra tay?” Vân Tiêu nhấc chân đạp hắn.

Lạc Nam nhún nhún vai thả người bay ra.

RỐNG. . . GÀO. . . HÚ. . .

Trong nháy mắt, hàng chục tỷ oán hồn lệ khí chưa tan đã như vòi rồng xông thẳng về phía hắn.

Khí tức hỗn độn hoà cùng những oán hồn này, tạo nên cảnh tượng đen kịt như ma vật từ địa ngục trỗi dậy.

Vốn dĩ Lạc Nam chỉ cần triệu hoán Hỗn Độn Long Linh, chúng nó có thể thôn phệ sạch sẽ một cách dễ dàng. . .

Nhưng nói thế nào thì nói, người chết như đèn tắt, ân oán giữa hắn và Đạo Quốc cũng đã kết thúc rồi, vô số dân chúng, tu sĩ này chết oan, cũng không nỡ khiến bọn họ không được siêu sinh.

Hắn đứng giữa Đạo Quốc, Cổ Ngữ Phật kích hoạt, Phật Thế phô thiên cái địa mở ra.

Bất Hủ Thần Hồn chiếu rọi bốn phương tám hướng, Lạc Nam miệng niệm Siêu Độ Vong Linh.

Kết hợp với Thiên Âm Đạo Kinh, Phật Âm khuếch đại.

Chỉ trong nháy mắt, tất cả oán hồn, khí tức thù hận, không cam lòng, phẫn nộ hay dữ tợn đến gần đều được siêu thoát.

Phật Quang bừng sáng giữa bóng đêm, Lạc Nam lúc này như một vị cao tăng đắc đạo, phổ độ chúng sinh.

Hàng nghìn, hàng vạn, hàng triệu rồi lại hàng tỷ oán hồn đều đã được siêu thoát, có thể tiến nhập luân hồi.

Bọn hắn nhẹ nhõm, trước khi tan biến lại đồng loạt hướng về phía Lạc Nam dập đầu.

Đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, Loạn Thanh Quân cùng Thiên Khả chảy nước mắt, trên mặt nồng đậm tự hào.

Hiển nhiên ngay cả chính các nàng cũng không nghĩ, Đạo Quốc đã từng dốc toàn bộ quốc lực truy sát và vây giết phu quân, nhưng giờ đây hắn lại lựa chọn phương pháp nhẹ nhàng nhất, cao đẹp nhất để giải thoát cho toàn thể con dân Đạo Quốc.

RỐNG. . .

Những luồng hỗn độn chi lực còn đọng lại nhận ra có kẻ đang muốn huỷ diệt chúng nó, liền theo bản năng phản kháng, ngưng kết thành từng vòng xoáy cuồng bạo nghiền về phía Lạc Nam.

Nhưng mặc kệ chúng nó hung bạo đến đâu, vừa mới đến gần bán kính vạn trượng đã bị cái bóng dưới chân Lạc Nam nuốt chửng.

“Thú vị đấy. . . giấu cái gì dưới chân vậy?” Vân Tiêu hứng thú mỉm cười, bất quá nàng cũng không nhìn trộm.

Hắn không hỏi thủ đoạn của nàng là gì, nàng cũng không tìm tòi bài tẩy của hắn.

Như vậy chiến đấu mới thật sự thú vị.

Thiên địa cộng hưởng khi Đạo Quốc được phục hồi, dù không còn sinh mệnh nào tồn tại nhưng tà ác, loạn lạc, oán hồn đều đã tiêu tan.

Chỉ cần có thêm thời gian, Đạo Quốc sẽ lại khôi phục thành một vùng đất trời tươi tốt.

Lạc Nam làm ra cống hiến to lớn, một cổ lực lượng mơ hồ hàng lâm, cuồn cuộn như thác chảy vào cơ thể hắn.

“Cái này?” Hắn giật mình, đưa mắt nhìn về phía Vân Tiêu, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp.

Là Công Đức Chi Lực.

Cống hiến cho thế giới, được thế giới ban phát Công Đức. . .

“Vân Tiêu. . . chỉ có thể là nàng.” Thần Huyền Huân trong đan điền cũng nhịn không được thể hiện khâm phục:

“Nàng cố ý làm như thế, muốn một trận thật sự công bằng, dù thua hay thắng cũng vô oán vô hối.”

Vốn dĩ Vân Tiêu là người được Giới Linh của Nguyên Giới lựa chọn để kế thừa Thế Giới Bản Nguyên.

Vậy nên trong cuộc chiến tranh đoạt, nói không chừng Giới Linh sẽ lặng lẽ ra tay, tác động xấu gây bất lợi cho Lạc Nam để Vân Tiêu tăng tỷ lệ giành chiến thắng.

Vân Tiêu thừa hiểu điều đó, thế nên nàng chủ động yêu cầu Lạc Nam giải quyết tình huống tồi tệ ở Đạo Quốc, từ đó được Công Đức Chi Lực của thế giới gia thân.

Mà khi hắn có Công Đức Chi Lực bảo hộ với số lượng kinh khủng như vậy, Giới Linh chắc chắn không thể ra tay với hắn nữa rồi, đây là quy tắc của thế giới, dù là Giới Linh cũng vô pháp làm trái.

Vân Tiêu đã từ bỏ ưu thế của nàng, rõ ràng nàng có thể tự mình giải quyết tình huống ở Đạo Quốc và thu được Công Đức Chi Lực, chiếm hết lợi ích. . .

Nhưng nàng lựa chọn ngược lại, dù điều đó gây bất lợi cho nàng.

Tất cả chỉ để đánh một trận công bằng, ngang hàng với người nam nhân mà nàng vừa mắt mà thôi.

“Nàng gian lận, ta không phục, dù bại cũng không thể phục nổi.” Lạc Nam chợt ngửa đầu mắng to.

“Nói khùng nói điên cái gì?” Vân Tiêu nhíu mày, chẳng hiểu mình làm sai ở đâu?

“Nàng cứ như thế, sẽ khiến ta càng ngày càng yêu nàng.” Lạc Nam thở dài, cảm thấy mình đã sắp thất bại:

“Đến khi chiến đấu, ta làm sao dám toàn lực ra tay? Đây chắc chắn là khổ nhục kế, mỹ nhân kế. . . đúng, nhất định là như vậy.”

Hắn phải tự lừa mình dối người để bớt đi sự si mê, có như vậy hắn mới “nhẫn tâm” mà thi triển toàn bộ thực lực khi phải đối mặt với nàng.

Vân Tiêu vừa thẹn vừa giận, trừng mắt nhìn hắn:

“Tên thần kinh!”

Thân ảnh biến mất, chỉ để lại hương thơm hoà cùng làn gió. . .

. . .

Xem truyện con đường bá chủ cập nhật đầy đủ nhất tại conduongbachu.blog

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận